Quà của Ninh Diệu Hoa hoàn toàn là phô trương tiền bạc mà quà của Ninh Tuyết Lạc lại có mấy phần dụng tâm.
Đứa bé này biết ông thích ngọc, lại biết ông tin phật cho nên mới đặc biệt vì ông chọn một chiếc vòng tay ngọc phật.
Lúc Ninh Trí Viễn quan sát tỉ mỉ chuỗi vòng tay kia thì Ninh Tuyết Lạc yên lặng đứng bên cạnh, ánh mắt mơ hồ lộ ra thấp thỏm cùng bất an, điều này khiến Ninh lão gia tử mềm lòng.
Ông cũng thương Ninh Tuyết Lạc, ngay cả khi phát hiện ra con bé không phải máu mủ của Ninh gia thì ông cũng chưa từng bạc đãi nó bao giờ, vẫn thương yêu như cháu gái ruột vậy. Chỉ có điều ông không ưa thái độ của con trai và con dâu cả đối với Ninh Tịch mà thôi.
Ninh Trí Viễn thở dài, giọng đã mềm hơn rất nhiều: "Đứa bé ngoan, con có lòng, món quà này ông nội rất thích!"
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì tỏ vẻ như trút được gánh nặng, bởi vì ông nội khen ngợi mà hốc mắt còn có chút đỏ ửng, kích động nói: "Chỉ cần ông nội thích là được rồi!"