Đến khi tất cả mọi người hoàn hồn, cả trường quay đã biến thành một biển đỏ, trong tiết trời mùa hạ như thế này nhìn vào lại càng thấy nóng nức.
Ninh Tịch bóp chặt một tấm thiệp, cô tức đến mức sắp ngất rồi.
Trên tấm thiệp viết một hàng chữ: "Nhớ đến sân bay đón tui nha - Ô Yêu Vương.
"Cô Ninh, mời cô kí nhận."
Kí cái đầu nhà anh ấy mà kí!
"Các anh chuyển hết về đi, chất đống ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của người khác!" Ninh Tịch từ chối với thái độ hết sức ôn hòa.
"Không được đâu, chúng tôi đã đảm bảo với khách hàng rồi, nhất định phải nhìn thấy cô kí nhận rồi mới có thể đi!" Nhân viên đưa hoa làm khó.
Nịch Tịch đưa tay xoa mi tâm, sau đó cầm bút kí tên xoèn xoẹt: "Tôi đã kí nhận rồi đấy, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi nhé, đám hoa này là của tôi có phải không?"
"Đúng thế, đúng thế." Anh chàng đưa hoa gật đầu liên tục.
"Được, bây giờ tôi tặng lại cho anh đấy, có cần hay không là tùy anh."
Anh chàng đưa hoa đứng ngẩn ra, sau đó quả quyết gọi người đến chuyển hoa về.
Nhân viên giao hoa vừa mới đi chưa đầy được một phút, lại có người đến tìm cô.
Lần này thì không khoa trương như lúc nãy, người đến chỉ giao cho cô một cái hộp nhỏ.
Ninh Tịch thấp thỏm mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương đang tỏa sáng lấp lánh trong hộp kèm theo một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp viết bốn chữ: "Đã lâu không gặp", kí tên: YS
Sắc mặt Ninh Tịch lại càng khó coi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hết hoa tươi rồi đến nhẫn kim cương, cả đoàn làm phim đều sôi sùng sục.
Mà Ninh Tịch ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt chán nản.
Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến… Có trốn cũng không trốn được.
Ninh Tịch hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, sau đó cô đi đến trước mặt đạo diễn: "Đạo diễn, thật xin lỗi, đã gây ra phiền phức cho đoàn làm phim…"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà! Có gì đâu! Không sao, không sao!"
Đạo diễn Quách cười ha ha nói, nhưng vẫn nhắc nhở thêm một câu: "Diễn viên có tiếng tăm đối với đoàn làm phim mà nói là việc tốt, nhưng mà kiểu này rất dễ gây ra những đồn đại không hay, cô vẫn nên chú ý thì hơn!"
Ninh Tịch gật đầu: "Cám ơn đạo diễn đã nhắc nhở."
Cách đó không xa, Ninh Tuyết Lạc vừa đố kị vừa hả hê nhếch môi cười lạnh, cô ta đố kị Ninh Tịch có một khuôn mặt khiến đàn ông điên cuồng, hả hê là vì cuối cùng nó cũng rơi vào bước đường này.
"Anh Diễn, thế này mà anh còn cho rằng cô ta sẽ không làm loại chuyện đó ư?"
"Có lẽ đó chỉ là những người muốn theo đuổi cô ấy…" Trên gương mặt Tô Diễn vẫn hiện lên sự giằng co.
"Hừ, theo đuổi ấy à? Hoa mỹ thì gọi là theo đuổi, còn nói trắng ra thì là muốn bao nó còn gì? Trong cái giới giải trí này ai sẽ thật lòng với một nghệ sĩ nho nhỏ không có chống lưng cơ chứ?"
Tô Diễn mặt lạnh như băng không còn gì để phản bác.
Tranh thủ lúc cảnh tiếp theo vẫn chưa bắt đầu, Ninh Tịch tìm một góc khuất khuất gọi một cuộc điện thoại.
"A lô, honey, đã nhận được quà chưa?" Đầu bên kia vọng lại tiếng nói rất nhàn nhã.
"Giang Mục Dã! Cái ông nội nhà ông đó! Ông muốn chơi tôi đó hả?"
"Chậc, chậc, bà là người đầu tiên nhận được hoa hồng của tôi mà không cảm ơn tôi, lại đi cảm ơn ông nội của tôi đấy! Khẩu vị của bà cũng nặng quá."
"Đừng có đánh trống lảng! Rốt cuộc ông muốn gì?"
"Đâu có gì đâu, chỉ là muốn nhắc bà nhớ ra sân bay đón tôi thôi mà, bà chả đồng ý với tôi rồi còn gì?"
"Ông còn dám bảo tôi đi đón ông à, có tin tôi vác con đao dài 40 mét đến chém chết ông không?"
"Bà đổi ý rồi chứ gì?" Giọng nói từ đầu dây bên kia chợt lạnh đi.
"Lúc trước tôi đồng ý đi đón ông là vì muốn vay ông 800 vạn, nhưng bây giờ tôi không cần nữa rồi, tôi chả gửi tin nhắn cho ông rồi còn gì?"
"Tôi không cần biết, dù sao bà cũng đã đồng ý tới đón tôi rồi, dù không kịp cho bà vay nhưng bà vừa mở lời tôi liền đồng ý mà, phần ân tình này đâu có giả? Không phải bà vẫn ghét nợ nần người khác à? Lần này chả là nợ ân tình của tôi còn gì."
Ninh Tịch đỡ trán: "Chuyện ông tặng cả hoa cho tôi thì thôi! Coi như xong! Nhưng ông biết thừa tin tháng sau ông về nước đã bị lộ ra ngoài rồi còn gì, đến lúc đó toàn bộ sân bay đều là fan của ông, thế này thì khác gì mưu sát? Tôi đi để đám fan ông xé xác tôi ra à? Giang Mục Dã, chẳng qua bị tôi đá có một lần? Sao phải chỉnh tôi thảm thế?"