Quản lí của Bảo Ngọc Hiện nghe Lương Bích Cầm nói vậy thì sợ đến run người, muốn cản lại nhưng lời đã ra khỏi miệng có muốn cản cũng chẳng cản kịp rồi...
Người đàn ông trung niên kia nhìn lướt qua Lương Bích Cầm như thể đang nhìn một cái gì đó không giá trị, sau đó ánh mắt rơi vào quản lí của Bảo Ngọc Hiên, lạnh lùng nói: "Những món trang sức kia đều không bán? Sao tôi không biết?"
Quản lí không nhịn được nữa, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến cạnh người đàn ông kia: "Giám đốc Dư, tôi... tôi... chuyện không phải như ngài nghĩ đâu... ý của tôi vốn không phải như vậy..."
Quản lí vừa dứt lời thì Tô Dĩ Mạt cùng đám người kia lập tức đổi sắc mặt.
Lương Bích Cầm lắp bắp: "Giám đốc... Dư...?"
Tô Dĩ Mạt cũng hơi đổi sắc mặt, họ Dư... chẳng lẽ người này là...
Mấy nghệ sĩ nhỏ cũng thấp giọng xì xào bàn tán:
"Không thể nào... người này là giám đốc?"
"Giám đốc nào chứ?"