Lúc đó quản lí của Bảo Ngọc Hiên đã gọi bảo vệ tới, ra vẻ nếu Ninh Tịch vẫn không đi sẽ dùng biện pháp mạnh.
Ninh Tịch thờ ơ đưa mắt nhìn người bảo vệ yếu ớt trước mặt, đang muốn mở miệng thì lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói khách khí vô cùng lễ độ: "Cô đây muốn mua ngọc sao?"
Ninh Tịch ngẩng đầu lên: "Đúng là muốn mua ngọc, sao vậy?"
Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, cung kính nói: "Không biết tôi có vinh hạnh được phục vụ cô hay không?"
Ninh Tịch nghe vậy thì tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt một chút, nhìn cách nói chuyện cùng thái độ của ông ta thầm đoán đây là một nhân viên trong cửa hàng vì vậy liền nói: "Chắc không cần, quản lí của mấy người vừa mới nói sẽ không bán mấy món trang sức giá rẻ này nữa."
Nghe vậy, người đàn ông trung niên hơi nghiêng người nhìn vị quản lí một cái.
Nhận được ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, hai chân quản lí nhất thời run lẩy bẩy, không dám ho he một chữ.