"Cô..."
Từng lời từng chữ của Ninh Tịch đều khiến người ta tức chết hết nhưng không cách nào phản bác lại được.
Đấu với Lương Bích Cầm và Triệu Mỹ Hinh xong, Ninh Tịch lại chuyển hướng qua Tô Dĩ Mạt, ra vẻ đáng thương nói: "Tô tiền bối, tôi biết cô rất yêu thích bộ đồ này... tôi cũng phải lấy dũng khí rất lớn mới dám bảo cô cởi nó ra cho tôi... Thật ra thì vừa nãy nói xong tôi cũng hối hận rồi! Quân tử không cướp đồ người khác yêu thích, bộ váy trên người Tô tiền bối... thôi thì đưa cho tiền bối vậy! Tôi cũng không cần nữa!"
"Ninh Tịch! Cô..." Từ sau khi Tô Dĩ Mạt thành danh đã bao giờ phải chịu tức giận như vậy?
Cái gì mà đưa cho cô ta? Con tiện nhân này còn dùng cái giọng bố thí như thế!
"Chị họ! Chị không sao chứ!" Lương Bích Cầm kích động hét lớn lên: "Ninh Tịch, cô còn dám nói cô không phải lưu manh vô lại! Chẳng lẽ cô muốn chị họ tôi phải cởi đồ trước mặt nhiều người như vậy sao? Cô chán sống rồi phải không!"