Bên ngoài quán rượu là một con đường hai bên trồng đầy cây bạch quả.
Đêm khuya vắng lạnh, một đôi nam nữ đang yên lặng chậm rãi thả bước dọc con đường.
"Không sao chứ?" Lục Đình Kiêu hỏi đầy quan tâm.
Ninh Tịch lắc đầu, bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn trở lại bình thường: "Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đó vậy?"
"Tôi bàn chuyện ở tầng trên, đúng lúc vừa mới xong việc định ra về thì nhìn thấy em." Lục Đình Kiêu giải thích.
"Ồ..." Ninh Tịch cũng không biết nên nói gì đành nói: "Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi."
Nét mặt của Lục Đình Kiêu lại chẳng có vẻ gì là để ý đến chuyện đó: "Không cần cảm ơn, tôi biết dù tôi có đứng ra hay không thì em cũng có thể tự mình xử lý, nhưng tôi không muốn để em phải bẩn tay."