"Stop!"
Lục Đình Kiêu quẳng lại một câu rồi cầm di động ra khỏi phòng họp.
Ninh Tịch đang đợi Lục Đình Kiêu nhắn tin trả lời lại, kết quả anh lại trực tiếp gọi điện tới luôn, dọa cô giật cả mình.
Vì vậy Ninh Tịch nói với Tiểu Đào một tiếng rồi vội vàng tìm một xó không người nào để nghe điện thoại.
"Alo..."
"Vừa nhìn thấy tin nhắn của em." Nghe giọng có vẻ như tâm trạng Lục Đình Kiêu rất tốt.
Ninh Tịch dùng móng tay cào cào lên gạch sứ ốp trên tường: "À."
Lúc cô gửi tin nhắn kia đi cũng không thấy có gì không ổn, nhưng sao lúc này lại thấy có gì đó sai sai?
"Ghen?" Di động truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của Lục Đình Kiêu.
"Khụ khụ khụ..." Ninh Tịch bị từ này dọa cho sặc nước bọt, xù lông nói: "Ai... ai ghen chứ! Tôi chỉ thấy cần phải làm rõ mối quan hệ của mọi người trong công ty nên mới hỏi chút thôi!"