Ninh Tịch trợn tròn mắt như bóng đèn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên bàn, sợ ngây người.
Đệch!!!
Ninh! Tịch! Mày! Đúng! Là! Đồ! Mồm! Thối!
Cô cũng phòng bị kĩ lắm rồi mà! Cô luôn biết một khi mà Đại ma vương tán gái thì nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc, khó lòng phòng bị, ai mà ngờ được vậy mà lại thua bởi một cách... cũ rích thế này!
Kết quả cuối cùng vẫn là không phòng bị được.
Đại ma vương đang cố ý chơi phản đòn sao?
Trong mấy giây phút ngắn ngủi trôi qua, điều Ninh Tịch cảm thấy hối hận nhất là tại sao cô lại không nuốt thẳng cái nhẫn đó để tiêu hủy luôn đi…
Khi Ninh Tịch vẫn đang đần hết cả mặt ra, Lục Đình Kiêu cạn nốt chỗ rượu cuối cùng trong ly, anh đặt ly xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô: "Cứ uống rượu suốt là vì tôi căng thẳng."
Ninh Tịch: "..." Anh mà cũng căng thẳng? Rốt cuộc thì ai mới là người nên căng thẳng chứ!