Trực giác nói cho anh biết… người này chính là YS, kẻ mà Ninh Tịch nói rằng hắn ta rất nguy hiểm nhưng cô vẫn tin rằng hắn sẽ không làm tổn thương cô...
Lục Đình Kiêu ngẩn người nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của người đàn ông đó rất lâu, trong đầu chợt loé lên cái gì đó nhưng lại lướt đi rất nhanh, anh không kịp bắt lấy nó.
Tại sao anh lại cảm thấy người này… có chút quen quen nhỉ.
Chẳng lẽ đó lại là người mà anh biết…
"Lục Đình Kiêu, bên này tôi sắp xong rồi! Anh xong chưa?" Ninh Tịch kéo một cái vali rất to, nghiêng đầu hỏi.
"Ừ, xong rồi đây." Lục Đình Kiêu thản nhiên đặt bức ảnh vào chỗ cũ.
Khoảng 10 phút sau, Ninh Tịch tay xách nách mang, bao lớn bao nhỏ xuống lầu.
Sau đó, cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Lục Đình Kiêu lại khẳng định là chứa được hết.
Một cái xe Lincol dài đang đỗ ở đó.
Ha ha ha ha...
Cái thế giới giàu có vô nhân tính này…