Lục lọi một hồi, Ninh Tịch lôi ra một chiếc áo quây màu bạc, một cái quần da bó sát, một đôi giày cao gót 12 phân sau đó tự hóa trang cho mình thành khuôn mặt đến mẹ còn nhận không ra.
Người ta là cô gái lọ lem nửa đêm thay váy áo đẹp, lên xe ngựa đến hoàng cung của hoàng tử, còn cô thì nửa đêm canh ba hóa thành tiểu yêu tinh chuyên lượn lờ quán bar để tăng độ chán ghét của Đại ma vương...
Ài...
Hai ngày nay Lục Đình Kiêu rất bận rộn, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ đi?
Ninh Tịch chạy ra ban công nhòm qua phía phòng Lục Đình Kiêu một cái, quả nhiên thấy thư phòng vẫn sáng đèn.
Vì vậy cô liền chạy đến gõ cửa cho anh ta mù mắt luôn!
"Cốc cốc cốc" gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn, tiếp theo, cửa mở ra.
Lục Đình Kiêu nhìn rõ người ngoài cửa xong, quả nhiên môi khẽ run lên: "Cô..."