Giang Mục Dã ngẩn ra, hai tai lập tức nóng bừng như lửa đốt đưa tay đẩy cô ra: "Ninh Tiểu Tịch, bà đen tối nó vừa vừa thôi!"
"Giả bộ ngây thơ cái gì! Nghiêm túc trả lời chị đê!"
"Sao tự dưng lại hỏi như vậy?" Ánh mắt Giang Mục Dã có vẻ né tránh. Anh ta không dám nói những lời vừa rồi của Ninh Tịch thật quá có sức gợi hình, hơn nữa... anh vừa rồi còn tưởng tượng ra người trong đó chính là...
"Ông cứ trả lời tôi trước đi!" Ninh Tịch thúc giục.
Giang Mục Dã vật vã hồi lâu, cuối cùng mới ấp úng đáp: "Tất... Tất nhiên là xông tới luôn rồi! Lúc này rồi còn không xông lên thì có còn là đàn ông nữa không? Nếu không thì gã đó căn bản là không thích cô gái kia!"
Nghe thấy đáp án như dự liệu, Ninh Tịch cười như không cười nhìn anh ta.
"Nhìn tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Giang Mục Dã bị cô nhìn sởn hết cả da gà.
"Ông nói rất đúng."
"Vậy giờ tôi có thể hỏi tại sao bà lại hỏi như vậy được chưa?"