Thôi bỏ đi, có giải thích cũng chỉ thêm phiền phức Ninh Tịch cũng chẳng rỗi hơi: "Bác à, lấy cho tôi một con đi!"
"Đượccc!" Bác gái này làm ăn rất thành thật, cân cho cô rất chính xác.
Bán xong cá, bác gái kia dùng vẻ mặt tán dương nhìn người đàn ông đang ôm đứa bé đứng cạnh cô: "Nàng dâu trẻ, cô thật có phúc, chồng với con trai đều rất đẹp trai!"
Cho dù là trong cái nơi chợ búa này, trong ngực còn bế thêm một đứa nhóc nữa thì khí chất của Lục Đình Kiêu vẫn rất vượt trội, cái này xem ra là do trời sinh rồi.
"Ha ha có thật không? Tôi cũng rất đẹp mà!" Ninh Tịch cười đùa.
"Đúng đúng đúng, cả nhà đều đẹp! Nhất là Tiểu bảo bối nhà cô, đúng là đáng yêu chết đi được, di truyền toàn ưu điểm của cô với chồng cô thôi! Đến đây, bác cho ít quà!"
Ninh Tịch sờ mặt mình một cái, di truyền ưu điểm của cô với Lục Đình Kiêu?
Hình như không phải lần đầu đầu tiên bị nói như vậy...