"Phải không? Phải không? Phải không?"
Trên gương mặt Ninh Tịch lúc này tràn đầy mong đợi, một mặt là vì muốn lấy lòng Lục Đình Kiêu, một mặt khác cũng là vì cô quả thật đang cần sự giúp đỡ.
Lục Đình Kiêu trầm mặc ba giây, cuối cùng cũng mở miệng: "Ừm."
"Thật sao? Anh thực sự có cách sao?" Ninh Tịch hưng phấn đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, "Vậy thì mất khoảng bao lâu?"
"Một..." Lục Đình Kiêu vốn định nói là một tiếng, nhưng lời ra đến miệng lại thay đổi thành: "Một đêm."
"Nhanh thế sao? Tốt quá!" Ninh Tịch vui mừng lôi laptop ra: "Đây là máy tính tôi lấy được ở chỗ Trương Cường, anh có còn cần gì khác nữa không, tôi chuẩn bị cho anh?"
"Không cần." Lục Đình Kiêu đứng dậy đi thẳng lên gác.
Ninh Tịch ba chân bốn cẳng chạy theo sau.
Đến thư phòng, Ninh Tịch biết điều liền chạy lên trước kéo ghế cho Lục Đình Kiêu, sau đó đặt cái laptop lên bàn rồi lại chạy đi lấy nước cho anh.