"Ninh Tiểu Tịch! Bà đừng có đánh trống lảng với tôi!" Giang Mục Dã nghe vậy trong lòng càng chua xót, thầm nghĩ, ông đây sao có thể được xem là tình nhân cũ của bà chứ, liệu có thể bì được với thanh mai trúc mã mà ngay đến trong mơ bà cũng gọi tên không?
Ninh Tịch bất lực: "Được được được, tôi không đánh trống lảng nữa, vậy ông muốn làm loạn lên để tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa tôi với ông và cả Tô Diễn nữa hả?"
Tên này tới khi nào mới có thể chững chạc hơn được đây?
Giang Mục Dã rốt cuộc không nói nữa.
"Anh thích trả thì đi mà trả!" Giang Mục Dã đáp lại với Tô Diễn.
Tô Diễn thấy Ninh Tịch vừa rồi không ngừng thì thầm vào tai Giang Mục Dã, lông mày không thể không cau lại, là ảo giác sao? Gã luôn có một cảm giác giữa Ninh Tịch và Giang Mục Dã không chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp...