Tô Hồng liếc mắt, chỉ thấy Kha Tu khẽ nhếch môi, đối mặt chất vấn của Từ Thanh Hoan, mặt mũi hắn tái nhợt, bình tĩnh một cách bất thường.
Nếu như không phải Kha Tu gần như cào nát bàn tay của mình, Tô Hồng đoán chừng cũng thật sự bị dáng vẻ của hắn lừa gạt.
Nhưng đối mặt một cái ác ôn, chuyện nên làm nhất không phải là phân biệt đúng sai.
Tô Hồng giương mắt, lạnh giọng nói: "Từ Thanh Hoan, không cần biết hắn từng làm qua cái gì, đều không phải là lý do cho cậu hành hung giết người."
"Đúng sai đạo lý, tự nhiên có người có trách nhiệm tới phán xét, tôi không thể, cậu càng không thể."
Tô Hồng chữ chữ âm vang, trong tuyệt cảnh quật cường lại kiên nghị.
Kha Tu đau đến nói không ra lời, lại dùng hết toàn lực mở mắt ra, muốn nhìn cho kỹ biểu lộ của Tô Hồng, nhìn xem dung nhan đẹp nhất trong lòng mình.
Từ Thanh Hoan tàn khốc cười một tiếng: "Tôi không muốn tranh luận đúng sai, tôi chỉ muốn cậu ta phải trả giá."