Lúc này hắn mới cảm thấy đúng.
Hắn không thích bị người khác thu hút đi lực chú ý của mình, dù cho bản thân vẫn chưa quá chú ý đến người này.
Nhưng mà Tô Hồng còn đang ở trước mặt mình, nếu như nhìn người khác... sẽ có nhiều cái không tốt lắm nhỉ?
Đúng không?
"Nếu như không có chuyện gì nữa thì để tôi đưa tiểu công gia trở về phủ." Ngự Thanh Tiêu cười đến ôn nhuận như ngọc.
Tô Hồng nghiêng đầu khó xử, nhìn về phía Thanh La, giống như không hiểu được hành động của Ngự Thanh Tiêu.
"Vậy Thanh La cô nương... vẫn ở lại đây sao?"
Thanh La tức giận đến nỗi cả gương mặt tái lại.
Nàng ta rất hy vọng Tô Hồng thật sự thích mình, bởi vì như vậy nàng có thể lợi dụng Tô Hồng để thu hút được nhiều sự chú ý của Ngự Thanh Tiêu hơn, nhưng mà...
"Đó là đương nhiên." Ngự Thanh Tiêu cười như không cười quay đầu tặng cho Thanh La một ánh mắt.
Thanh La rũ mắt, khẽ run rẩy đáp lời: "Đúng vậy... Sư phụ."