Những ngày này cũng vì chuyện này, Tô Chiến lo lắng sợ hãi đã lâu, nguyên nhân không nằm ngoài việc Tô gia huyết thống đơn bạc, phu nhân đã qua đời, Tô Hồng là người thân duy nhất của hắn.
"Ô bảy tạp tám! Ngôi viện này chính là ô bảy tạp tám! Người đâu, mau bắt ả yêu hoặc dân chúng này lại cho ta!"
Tô Chiến vung tay lên, như thể nhất định phải bắt Thanh La lên quan phủ trị tội phỉ báng, Tô Hồng vốn muốn mượn cớ này hoà hoãn bầu không khí, ở trước mặt Ngự Thanh Tiêu thể hiện sự tốt đẹp của bản thân, nhưng không ngờ rốt cuộc Ngự Thanh Tiêu giương mắt nhàn nhạt nhìn Tô Chiến.
"Chiến Quốc Công bớt giận, Thanh La có tội, nên trừng phạt, nhưng hôm qua Tiểu công gia cũng đã tha thứ cho Thanh La, nếu muốn trừng phạt tiếp, có lẽ người làm sư phụ như tôi có thể giúp."
Thanh La thấy Ngự Thanh Tiêu đứng ra nói chuyện vì mình, nhất thời càng thêm yếu đuối oan ức, khóc thành tiếng.