Núi Bắc Vọng đã không còn trại Thiên Lang, sau này có thể sắp xếp mấy hộ săn bắn trông coi ở đây.
Đề nghị này là Hoắc Tàng từ nhỏ đã nói với Hoắc Phong, có điều khi đó chỉ nói sơ lược, không an bài cụ thể.
Giờ khắc này, đi trên đường núi phủ đầy tuyết trắng, Hoắc Tàng mới nhận ra, lần này bản thân sao lại kích động như thế?
Những nơi cần hắn chỉnh đốn lại rất nhiều, những trường hợp cần hắn mang binh cũng không ít, nhưng chỉ có chỗ này khiến hắn một phút một giây cũng không muốn chịu đựng, hắn không muốn những thứ đã qua cứ chìm mãi trong mơ hồ.
Như vậy không tốt.
Hoắc Tàng nhíu mày, dự định tối nay khi về nhà sẽ tu tâm dưỡng tính lại một chút, chỉ vì một con hát mới gặp hai, ba lần liền rời thành liên tục hai ngày.
Này không giống hắn. Mà khi Hoắc Tàng đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy có một cái lều dưới chân núi không biết dựng lên từ khi nào.
"A Kim."
Hoắc Tàng nhíu mày hô.