Lại nói, một kiếp này Liễu Phùng Xuân được những đặc công khác nhập vào thân thể, thủ đoạn vỗ dĩ cao hơn Liễu Phùng Xuân thật sự rất nhiều, nguyên chủ và tên hồ yêu kia cứ tranh chấp nhau như thế, hiển nhiên khi nhìn từ góc độ của người bị hại, một ánh trăng sáng liền trở thành một đóa bạch liên hoa bị người căm ghét.
Khi còn sống chiếm được một khỏa chân tâm, sau khi chết liền bị người khác hiểu lầm.
Nhận hết khinh nhục, chỉ cầu một chút an tâm, mà hồng trần lại buồn cười, ngay cả khát vọng duy nhất này cũng bị chôn vùi.
Đây chính là số mệnh của nguyên chủ…. Một vai phụ trong cố sự của những người khác…. Bi kịch.
Tô Hồng bị tinh thần của nguyên chủ áp bách gần như hô hấp không thông, cũng không thể nào duy trì được nụ cười miễn cưỡng kia nữa.
Trần Yết kéo căng cái cằm, nhẹ giọng thở dài "Bần tăng chết trong chú ấn Phật môn…. Cũng coi như là, bất phụ Như Lai, bất phụ khanh."
Đồng tử Tô Hồng bỗng nhiên co rút!