"Vương gia thứ tội!"
Cẩm y thị vệ hoảng hốt, lập tức quỳ xuống đất kêu to.
Tô Lung Nguyệt chậm rãi thả tay xuống, thần sắc giống như ủ một mảng tăm tối bên trong: "Hắn bị thương ở đâu?"
Cẩm y thị vệ: "...Bắp chân."
Chọn những vị trí này thật không dễ bị người khác phát hiện, là vì muốn giấu diếm sao?
Tô Lung Nguyệt trợn mắt, một lúc lâu không nói gì.
"Vương gia... Hôm nay là sinh nhật của Hoàng thượng, ngài có muốn...?"
"Phù Tần."
Tô Lung Nguyệt đột nhiên kêu tên Cẩm y thị vệ, Phù Tẫn sắc mặt cứng đờ, lúc này mới ý thức được dường như mình đã nhiều lời, lập tức gục đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Tô Lung Nguyệt chậm rãi đứng dậy: "Mấy ngày nữa, cuối năm sẽ trôi qua, chúng ta liền tập trung cả quân đội, rời kinh.
Phù Tẫn sững sờ: "Vương gia vẫn đi?"