Tô Hồng và Đồ Lan hai người rất nhanh chóng đã giải quyết hết chỗ cá kia, dường như Đồ Lan vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Từ trước đến nay hắn chỉ sống một mình, chưa có thưởng thức qua tay nghề của người bên ngoài, so với lúc trước luôn ăn sống thì khẩu vị hắn đang ăn lại có sự khác biệt rất lớn, cảm thấy thật mới lạ.
Đồng thời, hắn lại dùng vốn ngôn ngữ nghèo nàn của mình, chân thành giải thích với Tô Hồng: Hắn thật sự cảm thấy đồ ăn Tô Hồng làm rất ngon, hắn rất thích.
Trong lòng Tô Hồng có chút rạo rực.
Hắn rất ít khi nghe được những lời ca ngợi hết sức mình như vậy, mà còn chỉ vì món cá nướng đơn giản nữa chứ.
Từ đáy lòng dâng trào lên một cảm giác ấm áp.
"Ngươi, chờ ta một chút."
Sau đó, Đồ Lan đem toàn bộ xương cá và những thứ không ăn chôn sâu dưới đất, nói từng câu từng chữ với Tô Hồng.
Tô Hồng ôm chân khẽ nhanh nhẹn gật đầu, liền thấy Đồ Lan quay người chui vào rừng cây âm u.