"Ngài ở đâu? Ở nơi nào á!"
Tuổi nhỏ Tô Hồng che vết thương bị đạn lạc trúng, len lỏi qua đống xác người mà đi.
Thi thể... Khắp nơi đều là thi thể...
Đã từng bạn bè và hàng xóm, ông cụ hiền lành tặng bánh mì cho cậu, ông chủ bán cá. Tất cả đều chết rồi.
Tô Hồng im lặng mà đi, ngày cả lên tiếng cũng không dám. Vì cái gì đều chết sạch.
Bất quá cậu chỉ nghe lời người đàn ông đó, đi ra khu rừng rậm phía bên ngoài khu ổ chuột rèn luyện ba ngày, tại sao lúc trở về, toàn bộ khu ổ chuột đều bị sang thành bình địa!
Cảnh tượng máu tươi lênh láng ập vào mắt Tô Hồng, lúc đó cậu chỉ mới mười bốn tuổi.
Cậu quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài.
Đều đã chết...
Người đàn ông kia đâu?
Cũng chết rồi sao?
Nỗi bi thống khi mất đi hết tất cả đè nặng lên người Tô Hồng, cậu nằm rạp trên đất, khóc không thành tiếng.
Mệt mỏi quá! Cậu cảm thấy mệt mỏi quá.
Tại sao, đã cố gắng vươn lên mà sống, lại bị hủy diệt như vậy?