"Ta biết ngươi muốn hỏi gì, nhưng hiện tại ta chỉ có thể tìm một nơi đưa ngươi trốn đi, tránh bị đạn pháo của bọn quỷ nước ngoài đập trúng."
Lăng Vân Tiêu mỉm cười nói, mặc kệ sự phản đối của Tô Hồng, mạnh mẽ ép người vào bên trong hầm trú ẩn gần đấy.
Mấy ngón võ tự vệ đơn giản mà Tô Hồng đã học trước đây, khi đối diện với sức mạnh của sự sống và cái chết, căn bản không đáng nhắc tới.
Nơi Tô Hồng bị giam giữ là hầm trú ẩn cao cấp hơn loại bình thường, ở đây không nhiều dân tị nạn, mỗi một căn phòng nhỏ chỉ có vài người.
Thật không may, Tô Hồng và Lăng Vân Tiêu đứng trong cùng một phòng, người khác không ai dám bước vào.
Tô Hồng run rẩy hỏi hắn ta: " Hoài Trăn đâu?"
Lăng Vân Tiêu suy nghĩ một lúc, nhớ rằng Hoài Trăn là tên của Hoắc Tàng, không nhịn được mỉm cười: " Hoắc Hoài Trăn, ở ngoài thành."
Hai mắt Tô Hồng bất ngờ trợn to: " Ngoài thành lúc này sao?"
Ngoài thành lúc này, chính là lửa đạn vang trời, đạn lạc tứ , là nơi bỏ mạng!