Bởi vì thật lòng yêu nước cho nên không thể trơ mắt nhìn xem nó sa đọa suy yếu.
Tô Hồng mơ hồ cảm thấy mình bắt được trọng điểm. Nhưng không đợi cậu làm rõ, giọng nói của Cố Phán vang lên bên ngoài cửa.
"Thiếu soái ngài tới rồi!"
Cố Phán cố tình lên giọng, giống như đang mật báo cho Tô Hồng. Sắc mặt Tô Hồng cứng lại, vô ý thức nhìn qua hướng của Lăng Vân Tiêu.
Lăng Vân Tiêu giống như cười mà không phải cười: "Tại hạ đã hiểu."
Lập tức nhanh chóng phi thân đi khỏi. Không hổ là người đã từng luyện võ.
Tô Hồng sắc mặt phức tạp nhìn theo, ngài nói xem, sao không ở nhà làm đại soái, chạy tới rạp hát của tôi leo tường, có mưu đồ gì chứ?
Quả nhiên đều là do anh Tô đây quá mức anh tuấn, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Mà Cố Phán thông báo xong, Hoắc Tàng cũng nhanh chóng đi tới nội viện, vẫn là cách ăn mặc sẫm màu như cũ, vành nón kéo thấp, khí thế nghiêm nghị.