Hoắc Tàng từ trong bầu không khí ôn tồn kiều diễm này phục hồi lại tinh thần, cau mày nói:
"Tô viên hộ viện, một đội cũng đánh không lại Lăng Vân Tiêu một người."
Tô Hồng không hề phản bác mà chỉ nhàn nhạt gật đầu.
"Xác thực đánh không lại, dân chúng tầm thường dù cho có cường thân kiện thể cũng sao có thể là đối thủ của người tập võ?"
"Vì thế ta nói với bọn họ, nếu ở trong vườn phát hiện điều gì thì phải ngay lập tức kêu lên, càng to càng tốt, càng thảm càng tốt."
"Nơi này có rất nhiều người thích xem hí, có động tĩnh tự nhiên sẽ hấp dẫn người đến."
Hoắc Tàng vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Hồng.
Tô Hồng tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt kiêu căng giảo hoạt này lại không giấu được mắt của Hoắc Tàng.
Không hổ là ông chủ Tô khéo léo.
Một giây sau Tô Hồng hơi nhíu mày: