Đúng như dự đoán, đợi đến khi bữa tiệc vừa được bắt đầu, thì ở bên ngoài tuyết trắng cũng đã ngay lập tức rơi xuống như lông ngỗng.
Trong bữa tiệc, Lăng Vân Tiêu nhìn bên ngoài cánh cửa sổ đã đọng đầy tuyết, thở dài:
"Tôi còn tưởng rằng mùa đông ở Đông Bắc đã là lạnh nhất, nào ngờ thành Bắc Vọng cũng chẳng ấm hơn bao nhiêu."
Hoắc Phong gật đầu: "Hiện giờ trong nước ta chỗ nào cũng gặp phải cơn rét đậm, trừ phần cực nam ở Kim Hồ ra, thì còn nơi nào không đông chết người chứ?"
Lăng Vân Tiêu mỉm cười, đảo mắt một vòng nhìn các tướng sĩ đang ăn uống nhộn nhịp trong phòng.
Sau một lúc lâu, Lăng Vân Tiêu mới nhẹ giọng nói:
"Kỳ thật những năm trước cũng đều rất lạnh, chỉ là năm nay lại đặc biệt có cảm giác lạnh hơn mọi năm thôi."
Đôi đũa trên tay Hoắc Tàng hơi ngừng lại một chút.
Thật ra chỉ cần người có một chút tâm tư nghe thấy đều có thể nhận ra ý tứ trong lời nói của Lăng Vân Tiêu.