Hoắc Tàng nhíu mày.
"Ông chủ Tô là đang chỉ dâu mắng hòe, nói tôi phung phí không biết chừng mực sao?"
Thiếu soái khoác lên người chiếc áo khoác, ý tứ sâu xa mà nhìn Tô Hồng.
Trong nháy mắt Tô Hồng không biết nên làm gì tiếp theo. Hôm nay tên thiếu soái này cố ý đến đây để bới lông tìm vết ư?
Suy nghĩ một lát, Tô Hồng khó khăn mở lời:
"Ý của tôi không phải như vậy, thiếu soái là gia chủ tương lai của nhà họ Hoắc, cả thành Bắc Vọng và khu vực Trung Nguyên đều là của ngài, cho nên ngài muốn như thế nào đều là chuyện hiển nhiên."
Hoắc Tàng nhìn thanh niên kiên cường, sống lưng đứng thẳng hiên ngang, cùng với bộ dạng nhíu mày vắt óc suy nghĩ, quả thực là một dáng vẻ khiến cho người ta không thể nào khi dễ được.
Hoắc Tàng thu lại ánh mắt: "Một khi đã như vậy, cứ cho hoa đán Tô Viên gia nhập vào Hoắc Phủ của tôi đi, chẳng phải như thế ông chủ Tô sẽ được hưởng vinh hoa cùng chúng tôi hay sao?"
Tô hồng mím mím môi.