Không ngoài sở liệu, đại khái ba bốn giờ chiều, tuyết bắt đầu rơi.
Tô Hồng ngửa đầu nhìn lên trời, bây giờ cách thời điểm Hoắc Tàng lên núi, đã hơn một ngày.
Bắc Vọng Sơn không lớn, người của Thiên Lai trại cũng không tính là nhiều, dù sao dưới sự trị vì của nhà họ Hoắc, đa số bách tính trong Bắc Vọng thành đều có thể tìm tới phương thức mưu sinh, cho dù trải qua gian khổ, nhưng dù sao cũng tốt hơn cầu sinh trên lưỡi sao.
"Ông chủ, nếu không chúng ta đi về trước đi, xem ra hôm nay Hoắc thiếu soái cũng không định xuống núi."
Hộ Viện tới tìm Tô Hồng, muốn cho Tô Hồng về trước.
Tô Hồng lại lắc đầu: "Các cậu đi về trước đi, đổi một đội khác tới."
Hộ Viện nhìn không được nói: "Ông chủ, bên người Hoắc thiếu soái còn có nhiều người võ nghệ cao cường, có những người đó ở bên cạnh, dù là thiếu soái chân mềm, không thể xuống núi cũng sẽ được những người đó dìu xuống, tại sao chúng ta phải ở đây chờ một ngày một đêm?"