Bước chân Tô Hồng dừng lại, liếc mắt nhìn lại toà phủ đệ xa hoa phủ đệ này, kết hợp phong thái đại trạch viện kiểu Trung Quốc, lầu các bên trong lại là bắt chước kiểu dáng kiến trúc Châu Âu, hoa mỹ cao lớn.
Thật ra cậu cũng không thèm quan tâm chết sống của Tần Thiển, nhưng mà cậu vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót tưng bừng của Tần Thiển là như thế nào, tự nhiên không thể phân biệt được cô ta có phải là một đặc công hay không?
Cho nên, trước hết để cho cô ta nhảy nhót tưng bừng một đoạn thời gian đi.
Tô Hồng xoay quay đầu, dùng giọng nói đủ để tên gác cổng nghe được nói:
"Hoắc gia không người, Thiển Thiển chắc cũng không sao, theo tôi trở về, có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Tên gác cổng nghe vậy, trong lòng rất cảm động, hóa ra ông chủ Tô cũng quan tâm thiếu soái của bọn họ như vậy.
Tô Hồng trở lại Tô Viên, bên trong vẫn còn đang hát hí khúc.
Cậy không làm phiên khách nhân, chỉ gọi mấy gã hộ viện theo cậu ra khỏi thành.