Cố Phán vẫn muốn nói, nhưng lúc nãy ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thích hợp lắm.
Hoắc Thiếu soái thật có ánh mắt, cái áo khoác da chồn màu xám bạc da này, ông chủ mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tô Hồng không nói, nhìn Cố Phán đang cười hì hì, lại liếc mắt nhìn cái hộp bị Cố Phán mở ra, cuối cùng thở dài:
"Đừng làm rộn, đừng để cái áo này dính bụi, mang về cất cho kỹ, ngày mai chúng ta liền đi Hoắc phủ."
Cố Phán có vẻ hơi thất vọng: "A, vẫn phải đưa trở về nha?"
Tô Hồng nhìn thoáng qua Cố Phán: "Phán Phán, tôi nói với cô, sau này nếu như có người tự nhiên tặng quà, nhất định phải suy nghĩ cho kĩ."
Cố Phán mờ mịt hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Tô Hồng ý vị thâm trường nói: "Vận mệnh quà tặng lễ vật, kỳ thật ở sau lưng, đều đã ghi chú giá cả."
Nói xong, Tô Hồng vỗ vỗ bả vai của Cố Phán, chậm rãi đi trở về phòng.
Trời lạnh rồi,loại người mang bệnh trong người như cậu, tốt nhất nên ở trong phòng sưởi ấm.