Giọng nói bén nhọn của Cố Phán vang lên, người còn ở cổng nhưng toàn bộ người trong sân cũng đã nghe được tiếng của cô ta.
Tô Hồng sắc mặt cứng đờ, lúng túng hướng về đám khán giả của hai tầng lâu ngượng ngùng cười nói:
"Không có ý tứ, nha đầu có Tô Viên chúng tôi giọng lớn, khiến cho các vị chê cười."
Cố Phán còn không rõ tình hình, ôm một cái hộp gỗ được gói rất kỹ chạy tới, thấy đoàn người đều đang cười vang lên.
"Ông chủ, có chuyện gì thế?"
Cố Phán không rõ ràng cho lắm.
Tô Hồng bất đắc dĩ cười cười, mắt nhìn hộp gỗ kia, nghĩ tới ở đây nhiều người phức tạp, khẽ nói:
"Chúng ta đi chỗ khác nói."
Cậu vừa định lôi Cố Phán đi, những khách nhân trong lầu trà lên tiếng:
"Ông chủ Tô, có đồ tốt cũng không cho chúng tôi nhìn một chút sao!"
"Đúng à, đồ vật do soái phủ đưa tới, nghe nói Tô Viên kết thân với soái phủ, có đồ tốt cũng để cho tất cả mọi người mở rộng nhãn giới một chút đi."