Mắt thấy gã sai vặt bị Hà Du ngăn lại, Tần Thiển Thiển liền muốn chạy đi, lông mày Hoắc Tàng càng nhíu chặt lại.
Không phải nói bởi vì yêu nhau cho nên cùng Hà Du này bỏ trốn sao, sao 'nguy cơ' trước mắt tới, Tần Thiển Thiển chỉ lo việc bản thân chạy trốn?
Vừa thấy vậy, ấn tượng của Tần Thiển Thiển ở trong lòng anh lại kém đi vài phần.
Nhưng mắt thấy Tần Thiển Thiển thật sự muốn chuồn đi, Hoắc Tàng xoay người lên ngựa, một con ngựa tuyệt trần lao ra ngoài thôn.
Mà Tô Hồng…
Bất động như núi, vững như chó già.
[ hệ thống: A a a a mục tiêu công lược đuổi theo người phụ nữ khác rồi!!! ]
[ hệ thống: A a a a đuổi tới rồi!!! ]
[ hệ thống: A a a a... Đánh ngất rồi??? ]
Hoắc Tàng mặc kệ Tần Thiển Thiển rốt cuộc có thể trở thành phu nhân nhà họ Hoắc hay không, anh chỉ biết, nếu không đưa Tần Thiển Thiển trở về, Tô Hồng sẽ gặp xui xẻo.
Cho nên lúc anh xách theo Tần Thiển Thiển cưỡi ngựa trở về, mới ý thức được…