Hoắc Tàng từ nhỏ được đưa đi thế ngoại môn phái học võ, thân thể tự nhiên cũng cường tráng hơn so với người bình thường.
Giờ phút này, nhìn thấy cái cổ mảnh khảnh của Tô Hồng, làn da trắng như tuyết, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đang chuyển động, anh ta khẽ nuốt nước bọt một cái.
"Thiếu soái... Anh làm sao thế?"
Tô Hồng cảm thấy cánh tay vây quanh hông mình có chút siết chặt lại, không khỏi lo lắng hỏi một câu.
Đúng lúc cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Tàng, chỉ thấy dưới vành nón đó là một đôi mắt sắc như mắt sói, tựa hồ đang cố gắng kềm nén cái gì đó.
Tô Hồng dừng lại, vô ý thức phiết chủ đề ánh sáng.
Chậc chậc.
Người trẻ tuổi thật sự là hỏa khí lớn.
Hoắc Tàng cho là bộ dáng nghiêm túc của mình hù dọa Tô Hồng, nhẹ giọng ho khan mấy lần:
"Không có việc gì, chỉ là đang tự hỏi chuyện giặc cướp ở ngoài thành, hẳn là ông chủ Tô từng gặp qua đúng không?"