Chờ cho âm thanh bên ngoài dần yên lại, cửa phòng bếp bị gõ vang.
Tô Hồng hét to một tiếng: "Tôi là người báo cảnh sát!"
Người ở bên ngoài sửng sốt, bất đắc dĩ cười nói: "Chúng tôi là cảnh sát, mau mở cửa."
Hứa Đa nhìn bản lĩnh lật mặt trong tích tắc của lão đại nhà mình, bỗng nhiên anh ta cảm thấy trước đây bản thân đã quá xem thường cậu.
Chỉ thấy Tô Hồng mở cửa, khóc lóc thảm thiết với cảnh sát, cậu khóc lóc kể lể rằng mình phải chịu nỗi kinh sợ lớn ——-
Bản thân đã trở thành một công dân tốt của Thân thành, một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vì sự phát triển của Thân thành mà có sự cống hiến to lớn! Bọn người xấu kia!! Bọn họ muốn bắt cóc tôi!!
Đám người anh K vừa bị áp giải đến cửa, nghe vậy sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Anh K quay đầu liếc nhìn Tô Hồng, cắn răng nói: "Tô tiên sinh, chúng tôi còn chưa động đến một đầu ngón tay của anh!"
"Vừa rồi lúc tôi vào nhà là ai đã ấn tôi lên tường?"