Cửa vừa mở, Lâm Uyển Dung gương mặt trang điểm tinh xảo nhưng vành mắt lại đỏ chót lập tức khóc lên:
"Ngài Tô...….!"
Tô Hồng uyển chuyển mà lùi về sau, tránh thoát Lâm Uyển Dung đang định sáp lại gần.
Lâm Uyển Dung cảm thấy quá vô tội rồi!
Tô Hồng ho khan hai tiếng, biểu tình có chút vi diệu: "Cô Lâm, sao cô biết tôi ở đây?"
Lâm Uyển Dung ngập ngừng, tủi thân nói: "Ngài Tô lúc trước ở phòng hành chính của công ty tôi phát danh thiếp của mình… còn nói nếu sau này muốn hợp tác thì có thể tìm ngài…. ngài Tô, sao mặt ngài đỏ quá vậy?"
Tô Hồng: "...Tôi, tôi vừa tập thể hình xong!"
Gò má căng lại, liếc nhìn phía sau huyền quan một cái, đột nhiên cảm thấy mông có chút đau.
LÂm Uyển Dung nhìn biểu hiện giống như bị bệnh của cậu, oan ức hỏi: "Ngài Tô, có phải tôi làm phiền ngài không, ngài…. ngài hiện tại có thê giúp đỡ cho tôi một chuyện có được không?"
Tô Hồng nghĩ thầm, chị hai, chị nghĩ tôi không đọc blog sao?