"Không có gì không có gì, tôi đi rửa rau đây, đại ảnh đế có muốn rửa cùng tôi không?"
Tô Hồng không thấy sắc mặt Lục Thanh Y, tự nhiên nói.
Nhưng kỳ thực ngữ khí của hắn là hi vọng Lục Thanh Y đi ra ngoài, hoặc không đề cập đến chuyện túi thức ăn đó nữa.
Nhưng Lục Thanh Y người này, không có khuyết điểm gì khác, chính là thích làm trái ý người khác, đặc biệt là những chuyện liên quan đến hắn.
Nghĩ đến Tô Hồng hay là giấu hắn điều gì, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái
Bất kể là chuyện Giấc mộng đêm hè, hay là chuyện mấy túi thức ăn này.
"Nói rõ đi."
Lục Thanh Y ấn xuống vòi nước đang xả ra một cái, cúi người che mắt Tô Hồng.
Vừa vặn nhìn thấy hàng lông minh buông xuống rung rinh của Tô Hồng.
Tô Hồng run rẩy, theo bản năng lùi lại mấy bước: "Nói cái gì... Tôi đang rửa rau anh chặn làm gì?"
Lục Thanh Y nheo mắt lại, trực tiếp đi tới trước người Tô Hồng:
"Cậu đang nói dối."