Một quả táo đỏ bị cắn một bên, bị Trạch Nặc Tư đá một cước, lăn từ gầm giường ra.
Trạch Nặc Tư không rõ nên cúi người xuống nhặt trái cây lên.
"Đây là... Một quả táo?"
Nhưng nó cũng quá không bình thường. Quả táo này bị cắn một bên, còn có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt.
Hơn nữa một hai ngày qua, trên trong cung điện cũng không có ai ăn tao, cho nên trước đó.
Muốn trách thì trách tại sao quả táo này vẫn còn tươi ngon, giống như mới từ trên cây hái xuống vậy, không có mất nước vì thời gian.
Thậm chí... Quả táo này còn đỏ hơn bất kì quả táo nào mà Trạch Nặc Tư từng thấy, cực kỳ mê người.
An Đức Lỗ thấy Trạch Nặc Tư nhặt quả táo này lên, cảm thấy quả táo này nhìn thật quen mắt-
Có phải đã từng nhìn thấy quả táo này ở đâu đó không?
"Quả táo này có vấn đề." Trạch Nặc Tư quan sát mấy lần, cau mày đứng lên.
Và cũng đột nhiên, An Đức Lỗ nhớ ra.
"Quả táo này... Là quà tặng mà công chúa Bạch Tuyết đưa cho vương hậu."