Mà ma kính cười ha ha: "Vương hậu cứ nghĩ là mình có được tình yêu đích thực, còn vui vẻ kêu Andrew đi bắt dã thú cho vương tử.
Thật tình không biết, phụ thân của vương tử đã sớm ngấp nghé vương hậu từ lâu, chỉ cần vương tử vẫn còn chút lương tri, tình thần kỵ sĩ sẽ ép anh ta phải từ bỏ vương hậu."
Bạch Tuyết nghe ma kính nói, trong lòng cũng không biết là đang vui hay buồn.
Cha của cô ta bị vương hậu giết chết, đây là sự thật chính miệng vương hậu thừa nhận, cô ta cũng chỉ vùi chôn trong lòng đối với vương hậu giận mà không dám nói.
Nhưng giờ phút này nghe được những lời mà ma kính nói, cô ta lại cảm thấy vương hậu thật đáng thương.
Cái này có lẽ chính là kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Trầm mặc hồi lâu, công chúa Bạch Tuyết gật đầu thật mạnh: "Tôi đã biết, dạy cho tôi cách chế ra độc dược này đi."
Ma kính hài lòng cười một tiếng.
Mà mấy ngày sau, công chúa Bạch Tuyết quả nhiên chờ được Andrew trong rừng rậm.