"Không cần lo lắng cho tôi, bởi vì mấy ngày nay tôi phải ra ngoài bố trí một ít cạm bẫy, bắt một ít động vật nhỏ làm đồ ăn.
Dù sao mọi người khổ cực như vậy, mỗi ngày đều phải đi sâu vào hầm mỏ làm việc, việc tôi có thể làm được, chỉ có làm đồ ăn cho mọi người."
Công chúa Bạch Tuyết bất an cười nói.
Quả thật cô ta rất áy náy, lừa mấy người lùn này.
Bởi vì cô ta muốn những tiểu ải nhân đó giúp cô lấy được những dược thảo ma pháp này, cũng không phải là vì bố trí cạm bẫy mà là vì dùng những dược thảo này mài thành độc dược.
Khai Tâm Quả thấy công chúa Bạch Tuyết muốn giúp đỡ bọn họ, lập tức phi thường vui vẻ!
"Công chúa Bạch Tuyết, ngài đúng là một cô gái ôn nhu, đáng yêu."
Công chúa Bạch Tuyết xấu hổ cười cười, nhưng Khai Tâm Quả cũng không có phát hiện, mà là hứng thú bừng đi kể tin tức tốt này cho sau người anh em khác của anh ta nghe.
Công chúa Bạch Tuyết cầm túi thảo dược, đi về gian phòng của mình, vén màn che ma kính lên.