"Ô ô ô ô!"
Công chúa Bạch Tuyết vừa khóc vừa lao xuống lầu.
Đôi chân trần mềm mại của nàng bởi vì đuổi theo cả một đoạn đường đều mài ra bong bóng nhưng vẫn không thể gặp được mặt của vương tư Trạch Nặc Tư một lần!
Nhưng vì sao, vì sao vương tử Trạch Nặc Tư lại ở cùng bà vương hậu đáng sợ kia.
" Ô ô ô, rõ ràng hắn vì cầu hôn ta nên mới tới. Vì sao mọi thứ lại biến thành thế này?"
Công chúa Bạch Tuyết trốn ở một góc khóc không ngừng, nàng cảm thấy thế giới này đã từ bỏ một người đáng thương lại vô tội như nàng. Bà mẹ kế độc ác của nàng dĩ nhiên cũng mê hoặc được kỵ sĩ vương tử tôn quý!
Đột nhiên một tiếng cười khẽ truyền đến trong hành lang tối.
Tiếng cười kia, thế mà lại y hệt giọng nói của công chúa Bạch Tuyết!
"Đừng khóc nữa nàng thương tâm ở nơi này, ngoại trừ ta thì cũng không ai nhìn thấy cả."
Công chúa Bạch Tuyết kinh hãi.
"Ai ở đó?"
Giọng nói kia trả lời: