Năng lượng ma pháp mạnh mẽ phát ra từ đỉnh nhọn của ma trượng, mang theo tiếng rít chói tai phóng thẳng về phía con rồng còn đang lơ lửng trên mặt hồ.
Trạch Nặc Tư nhạy bén phát hiện năng lượng tập kích, lập tức di chuyển thân thể qua một bên khác.
Cũng may mắn phản ứng của anh ta khá nhạy bén, nhanh chóng nhảy lên bờ, mới thấy một màn rung động như vậy.
Vương hậu mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp, tay nắm lấy một cây ma trượng ngắn, mái tóc đen dài bay trong gió.
"Băng Đống Thuật!"
Hầu như nửa người trên của cự long đều bị ma pháp này đóng băng lại!
"Vương hậu..." Trạch Nặc Tư khàn giọng kêu.
Tô Hồng nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói:
"Đứng ở sau lưng tôi."
Trạch Nặc Tư nắm chặt nắm đấm.
Anh ta là một kỵ sĩ!
Sao có thể để cho một vị nữ sĩ bảo hộ sau lưng được chứ?
Nhưng cánh tay của anh lại có chút run lên, bởi vì mới nãy anh ta dùng sức chém cự long một kiếm, bị cự long phản chấn ngược lại.