Andrew nhìn dáng vẻ lãnh khốc của Tô Hồng, cả người phát rung.
Gã cúi thấp đầu: "Tuân lệnh, vương hậu của tôi."
Ở một đầu khác, đều xem được tất cả hành động của vương hậu Trạch Nặc Tư đi trên hành lang hoa lệ nhưng lại vắng vẻ của lâu đài, tâmm trạng khó chịu đến cực điểm.
Hắn còn nhớ rõ giây phút liếc nhìn dưới ánh trăng hôm ấy.
Hắn còn nhớ bóng người cao cao tại thượng nhưng lại cô độc tịch mịch kia.
Nhưng hắn cũng không thể nào tin được vương hậu là một phù thủy.
Cho dù cái gương kỳ quái kia nói rằng công chúa Bạch Tuyết muốn giết bà, nhưng cũng chẳng phải vì vương hậu đã giết quốc vương sao?
Kẻ yếu đuối có lòng phản kháng là một chuyện rất bình thường, nhưng kẻ mạnh đối với kẻ yếu
Tinh thần kỵ sĩ cùng nguyên tắc của hắn khiến hắn nhận đủ sự giày vò.
Đây là cách làm đúng sao?
Trạch Nặc Tư cũng không biết, điều này đã vi phạm những gì hắn được dạy dỗ.