"Thưa Vương hậu tôn quý, tháng này ngài đến có chút sớm hơn so với trước kia."
Trong gian phòng, bảy người lùn nhỏ bé đứng thành một hàng ngay ngắn.
Trong đó có một người vô cùng hiểu lễ nghi mà cúi đầu với Tô Hồng.
Tô Hồng nở một nụ cười nhẹ:
"Ta nghĩ bất luận là ta đến vào lúc nào, ngươi đều có thể chuẩn bị thật tốt những thứ ta cần, có đúng hay không hả, Vạn Sự Thông?"
Đứng đầu nhóm người lùn, Vạn Sự Thông, đắc ý cười, tay sờ lấy bộ râu rậm rạp của bản thân.
"Nhưng mà, thưa Vương hậu, những vật liệu ma thuật lần trước ngài mang đi chắc hẳn là vẫn chưa dùng hết, tại sao ngài lại đến sớm như vậy chứ?"
Thẹn Thùng nhỏ giọng hỏi, vừa hỏi xong, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hồng, lập tức ý thức được việc vừa rồi, bản thân càng cảm thấy thẹn thùng, không nhịn được mà đem mặt mình giấu vào bên trong râu mép.
"Hay là... Vương hậu giống như ta... Quá buồn ngủ... Nên đã dùng sai liều lượng?" Sâu Ngủ ngáp một cái, khó hiểu hỏi.