Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Hồng sớm tỉnh lại, mặc đai lưng buộc ngực xong, được đám nữ bộc tỉ mỉ trang điểm.
Tầng tầng lớp lớp quấn lại với nhau.
Không trách Trạch Nặc Tư không nhận ra được, đặt trên người Tô Hồng, ai cũng không nhận ra, một người đẹp như vậy lại chính là đàn ông.
Đuổi hầu gái đi, Tô Hồng thần thanh khí sảng đứng dậy, đi vào trong.
Một chiếc gương lớn chấm đất bị màn nhưng to che lại, Tô Hồng ngẩng đầu, khẽ ngoắc ngón tay.
Màn che chậm rãi rơi xuống.
Chậc chậc, vu sư chính là lợi hại như vậy.
Mặt kinh giống như mặt hồ yên tĩnh, chiếu rọi thân ảnh đang mặt một chiếc váy dài màu xanh đậm, cổ áo trần của Tô Hồng.
Mà Tô Hồng nhìn chằm chằm cái gương này, khóe miệng có chút nhếch lên:
"Ma kính, ma kính, nói cho tôi biết, ai là người muốn giết tôi nhất trên thế giới này?"
Mặt tấm gương nhộn nhạo như mặt hồ yên tĩnh bị ném xuống một viên đá.
Hệ thống uất ức không lên tiếng.