"Bắt được rồi!"
Trạch Nặc Tư một chân giẫm lên vạt áo sắp biến mất trong rừng cây.
"Ưm..."
Trong bụi cở phía trước vang lên một tiếng rên rỉ do té ngã.
Trong lòng Trạch Nặc Tư hơi động một chút, giọng nói này mềm mại quá.
Chẳng lẽ là một vị nữ sĩ?
Anh ta vẹt cây cỏ hai bên ra, nhờ ánh trăng, anh ta thấy được một cô gái tóc dài cực kỳ xinh đẹp, đang có chút tức giận nằm trên đồng cỏ, ngửa đầu nhìn anh ta.
Trong nháy mắt đó, Trạch Nặc Tư cảm thấy trái tim mình rung động mạnh.
Dưới ánh trăng, người đẹp tóc đen mặt một bộ váy dài bằng tơ nhung, tơ nhung phản xạ ánh trăng, làm cho Trạch Nặc Tư nhìn thấy rõ thân hình thon dài uyển chuyển của đối phương.
Mái tóc dài màu đen của cô ta, giống như rắn độc của Mỹ Đỗ Toa, tản mát trên thân thể của cô ta, hỗn loạn mà phong tình vạn chủng.
Mà gương mặt của đối phương, giống như là nữ thần mặt trăng, khí chất cao quý mà lãnh diễm.