"Cậu đi đi."
Tô Hồng không có lên tiếng, chỉ là khóe miệng giật giật.
Bởi vì khôi giáp của cậu đã bị vỡ, một khi phát ra tiếng động, xác suất bị Trùng tộc nghe được sẽ tăng lớn tới mức vô hạn.
Đến lúc nó đừng nói là cậu với một cái cơ giáp đã hư hại, sợ là ngay cả Lạc Tàng Hoa cũng bị liên lụy.
Lạc Tàng Hoa hiểu Tô Hồng đang lo lắng cái gì.
Lý trí cũng nói cho hắn biết, giờ phút này, quay đầu rời khỏi đây mới là cử chỉ sáng suốt.
"Nguyên soái, mấy người đang làm cái gì! Vì sao lại không có động tĩnh gì hết!" Bên kia, Kiều Tu Á không nhịn được gấp gáp hỏi.
"30 giây..."
"29 giây..."
"28 giây..."
Giọng nói trầm thấp của Tô Triệt vang lên bên tai Lạc Tàng Hoa.
Anh ta đang nhắc nhở Lạc Tàng Hoa: Ngài đã nói, ngài sẽ dẫn đệ đệ của tôi an toàn trở về...
Tô Hồng biểu lộ rất bình tĩnh, giống như bản thân mình cũng không phải đang mắc kẹt trong trùng huyệt, mà chỉ đang tham dự một buổi tiệc tối đưa tiễn mà thôi.