"Lạc Tàng Hoa... anh buông tôi ra."
"Anh, cái tên điên này, anh không sợ chết sao?"
"Ưm.."
Tô Hồng chợt rít lên nhưng miệng nhanh chóng bị Lạc Tàng Hoa chặn lại,
Lạc Tàng Hoa thở hổn hển, đặt Tô Hồng lên đệm ngồi trong phòng nghỉ, điên cuồng một trận sau đó mới kề sát vào tai của Tô Hồng, ý vị thâm trường nói:
"Điện hạ nói lớn như vậy, sợ là người bên ngoài không biết chúng ta đang làm gì sao?"
Tô Hồng hất hàm, cắn răng chống tay đứng dậy, sắc mặt hung ác.
"Lạc Tàng Hoa, nếu anh không muốn để cho người khác phát hiện vậy anh nổi điên làm gì?"
Lac Tàng Hoa thở dài nói: "Lời nói của điện hạ khiến cho người ta đau lòng, rõ ràng là lần trước hay là lần này, điện hạ đều là người chủ động..."
Sắc mặt Tô Hồng cứng đờ, Lạc Tàng Hoa tiếp tục nói: