Lạc Tàng Hoa diễn thuyết rất lâu, lâu đến mức khiến cho Tô Hồng ngồi chờ phía sau đều có chút mệt mỏi.
Kiều Tu Á đau lòng nhìn Tô Hồng, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên là Omega, thân thể quả nhiên rất yếu đuối, mới ra cửa không bao lâu đã không chịu nổi.
Nhưng dân chúng trước mặt cũng không nghĩ như vậy, nếu không phải không được phép, bọn họ thậm chí còn muốn dùng máy ghi âm ghi lại giọng nói ôn hòa của Lạc nguyên soái, sau đó đem về nhà, nhét vào chăn, hàng đêm đều mở lên nghe mới được!
Thật vất vả chờ Lạc Tàng Hoa kết thúc diễn thuyết, dưới đài vang lên tiếng hoan hô mãnh liệt như thủy triều.
Nguyên soái nói xuất chinh!
Được! Xuất chinh!
Nguyên soái nói đánh Trùng tộc!
Được! Đánh Trùng tộc!
Nguyên soái nói đều là đúng!