"Thật xin lỗi."
Lúc Niệm Hồng nói ra câu này, hắn ta là người sửng sốt đầu tiên.
Lạ thật, tại sao mình cảm thấy cảm xúc của Tô Hồng không ổn, không chút nghĩ ngợi gì, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đại não, nói ra một câu thật xin lỗi?
Tô Hồng cũng hơi chậm lại.
[Hệ thống: Cảm xúc của máy chủ là 0.58 trên giây.]
[Tô Hồng:... Lợi hại chết ngươi.]
Đôi mắt Tô Hồng lưu chuyển, nhìn thấy Huyền Di và Niệm Hồng đều đang sợ sệt, khóe môi rốt cuộc cong lên một nụ cười.
"Là tại hạ lần đầu gặp mặt không đủ chân thành… Trơ mắt nhờ tiểu công tử giúp đỡ là không đúng."
Tô Hồng chắp tay, mái tóc đen nhánh buộc cao lên, nếu nhìn thật cẩn thận, có thể nhìn ra được trên đầu hắn đang cài một trang sức hình hoa sen… Tựa như một thanh Hàng Ma Xử của Phật gia.
Bộ dáng hắn đã vốn tuấn mỹ, áo bào trắng toàn thân như ánh trăng sáng, lần này giọng nói lại tịch mịch dễ nghe, chậm rãi nói tiếp.