Ban ngày ban mặt, đất trời sáng rõ, một thanh niên cao bảy thước, dùng một chiêu quỹ đả tường, nhốt một đứa trẻ vô tội gần mười tuổi.
"Công tử, sao ngài lại đối xử với…. Tiểu công tử Niệm Hồng như thế, có phải không hay lắm không?"
Hi nhi cẩn thận từng chút nhắc nhở vị công tử áo gấm trắng phần phật, không khỏi đồng tình với đứa nhỏ đáng thương trong pháp trận….
Chỉ thấy đứa nhỏ tên gọi Tô Hồng kia khuôn mặt gầy gò, có thể nhìn ra được phong thái lỗi lạc của ngày sau.
Hôm nay hắn ta vốn dĩ hái thảo dược ở đồng cỏ bên ngoài huyện thành, dự định mang về bán lấy tiền, nhưng không ngờ đoạn đường bình thường chỉ cần đi một nén nhang là có thể ra khỏi, hiện tại lại đi cả một canh giờ rồi mà vẫn chưa ra ngoài được.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Niệm Hồng cũng không sợ hãi, hắn ta cứ thử dò đường từng chút.